Anh bảo anh không biết làm thơ, nhưng anh vẫn chép tặng tôi những bài thơ như thế, để mỗi lúc buồn nhớ Huế, nhớ tôi...
Một đêm trắng ba chúng tôi với Huế, chẳng ai nói với ai được điều gì. Anh khẽ bảo xin đừng quên nhau nhé, xin đừng ai hóa đá ở trong nhau!
Thành phố Hồ Chí Minh sôi động, khác hẳn Huế xưa kín đáo, trầm tư. Có lúc nào anh nhớ về chốn cũ, nhớ những vần thơ gửi gắm tâm tư?
Ngồi lại bên cầu
(Hoài Khanh)
Người con gái trở về đây một bậnCon đường câm bỗng sáng ánh diệu kỳTôi lẩn trốn vì biết mình không thểMây của trời rồi gió sẽ mang điEm thì vẫn nụ cười xanh mắt biếcMàu cô đơn trên suối tóc la đàCòn gì nữa với mây trời đang trắngĐã vô tình trôi mãi bến sông xaThôi nước mắt đã ghi đời trên đáVà cô đơn đã ghi dấu trên tayChân đã bước trên nẻo về hoang vắngCòn chăng em nghĩa sóng ngực căng đầyQuá khứ đó dòng sông em sẽ ngủGiấc chiêm bao nguyên vẹn có bao giờTa sẽ gặp trong ý tình của bãoCon thuyền hồn trở lại bến hoang sơRồi em lại ra đi như đã đếnDòng sông kia vẫn cứ chảy xa mùTa ngồi lại bên cầu thương dĩ vãngNghe giữa hồn cây cỏ một hoang sơ***********Những cuộc chia tay và trở lại( Tần Hoài Dạ Vũ)Rất nhiều lần trước lúc ra điMột góc phố một khoảng trời xao xuyếnVà cơn gió trong mắt chiều hò hẹnThổi vào giấc mơ tôi suốt những đêm dàiChúng ta đi qua những buổi maiQua những buổi trưa của một thời đã mấtTiếng còi tàu ngừng lưng chừng tiếng hátThành hợp âm rời ở cuối cuộc chia tayNgoài hai mươi, ngoài ba mươi ở chặng đời nàyLại gặp nhau tình cờ, lại xa nhau rất vộiPhút ra đi em ngập ngừng không nóiĐã nói nhiều trong ánh mắt ưu tưCái nắm tay qua cửa sổ toa tàuNhư nốt nhạc rơi bên ngoài nỗi nhớNhư thời gian rơi bên ngoài đổ vỡKỷ niệm đầy vị ngọt của tương laiNhững dòng sông trôi đi, cuộc sống vẫn còn lạiCơn gió cũ qua rồi đời vẫn mátMột góc phố một khoảng trời xanh ngátLại đưa ta về trong mắt của tình yêu.***********Và bài thơ này, sao anh quên điền tên tác giả?Huế vào đôngHuế vào đông chiều trong trẻo quáHun hút lá vàng nảy những mầm xanhCon đường quen dẫn anh vào Thành nộiĐôi vành khuyên nhảy nhót trên cànhAnh yêu em từ bao giờ chẳng biếtNhật ký khép hờ bỏ lửng đôi trangThẹn trái tim ấp ủ điều da diếtSóng trong lòng ào ạt những âm vangHuế vào đông bất chợt nắng vàngVương lên tóc buổi chiều xanh ngũ sắcEm lúng liếng dưới hàng cây xõa tócCó nghe rung trên phím tim mình?Huế vào đông và tình yêu của emTrong trẻo quá sao mà e ấp quáSợ mùa đông Huế nay về vội vãSóng trong lòng ào ạt những âm vang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét