Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Giật mình!

Lần đầu tiên về thăm quê anh,
Nén tâm hương tưởng niệm người thiên cổ.
Trên cao xanh cha anh hẳn biết,
Cô bé nào...đã hai mươi năm.

Lần đầu tiên vừa lạ vừa quen,
Trong nhang khói người mỉm cười an ủi.
Phút tâm linh chợt giật mình bối rối,
Giữa quê xa sao cứ ngỡ quê nhà!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét