Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Mừng Đại hội Đảng, lại nhớ bài thơ "Mùa xuân nhớ Bác"

Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XI của Đảng diễn ra tại Hà Nội từ ngày 12 đến ngày 19 tháng 01 năm 2011. Đến hôm nay Đại hội bước sang ngày thứ 3...Là công dân Việt Nam, cũng như mọi người, tôi tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng, mong muốn đất nước đạt được mục tiêu đến năm 2020, Việt Nam sẽ trở thành nước công nghiệp, dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh. Và như thế, sẽ bớt đi đói nghèo, lạc hậu; hạnh phúc sẽ đến với mọi số phận, mọi cuộc đời...
25 năm đất nước đổi mới, tôi đã được chứng kiến những đổi thay. Quên sao được những nắm bánh mì luộc còn lẫn mọt hôi sì; quên sao được vại dưa lá sắn; quên sao hình ảnh người người đua nhau đi mót củ sắn còn đông hơn trẩy hội ngày xuân. Nhớ mãi ngày 30 Tết, chị em tôi còn xếp hàng mua thịt lợn tem phiếu ở cửa hàng thương nghiệp, về đến nhà thì năm mới vừa sang. Thèm lắm một bữa cơm trắng thật no, không cần thức ăn gì cả. Mùa đông như thế này, mẹ vẫn ủ cho tôi phần cơm trưa nhỏ bé vào một cái liễn sành, vùi trong chăn bông cuối giường. Một buổi học về muộn, lục phần cơm chẳng thấy đâu, xuống bếp cái nồi cơm chẳng còn miếng cháy. Chợt nhìn thấy em trai áp út cầm bát cơm đưa lên miệng, tôi nghĩ ngay tới chuyện nó ăn mất phần cơm của mình. Tôi đòi, em tôi chạy. Tôi đuổi theo, nó vừa chạy quanh nhà vừa ăn vội vã. Đến khi em tôi đứng lại, tôi bắt được nó thì ôi thôi...nó đưa miếng cơm cuối cùng lên miệng. Hình như tôi đã tát nó một cái thì phải, còn em tôi lí nhí thanh minh" Em không ăn của chị". Chiều tối ấy, khi tôi kể tội em , mẹ tôi đã khóc, bà bảo" Đấy là lỗi của mẹ, hôm nay em Hưng về muộn, mẹ quên không nhớ...". Mỗi lần kể lại chuyện ấy, chị em tôi không sao cười được. Bây giờ làm kế toán trưởng rồi, em còn nhớ không H?
Tôi cũng mong muốn như nhiều người. Làm sao để hết tham nhũng, tiêu cực; làm sao để nói được và làm được, kiểm tra và xử lý kịp thời...
Bất giác, tôi nhớ đến bài thơ của cô sinh viên Phạm Thị Xuân Khải trước thềm Đại hội VI của Đảng năm nào. Bài thơ đã khiến cuộc đời chị không còn êm ả.
                              Mùa xuân nhớ Bác
Kính tặng đồng chí Lê Đức Thọ, tác giả bài thơ “Lẽ sống” và đồng chí Hồ Thiện Ngôn, tác giả bài thơ “Đọc thơ anh”.
Mùa xuân về nhớ Bác khôn nguôi
Tiếng pháo giao thừa nhớ ngày xuân Bác còn chúc Tết
Vần thơ thân thiết
Ấm áp lòng người
Bác đã đi xa rồi
Để lại chúng con bao nỗi nhớ
Người cha đã đi xa.
Các anh ơi, Mùa xuân về đọc thơ xuân các anh trên báo Đảng
Lòng càng nhớ Bác nhiều hơn
Làm sao có thể quên
Mỗi lần gặp Bác
Bác bắt nhịp bài ca đoàn kết
Người thường nhắc nhở:
Yêu nước, thương dân
Dẫu thân mình có phải hy sinh
Cũng chỉ vì trường xuân cho đất Việt.
Mùa xuân về đọc thơ xuân các anh
Tuổi trẻ chúng tôi thấy lòng mình day dứt
Day dứt vì mình chưa làm được
Những điều hằng ước mơ
Những điều chúng tôi thề
Dưới cờ Đoàn trong giờ kết nạp,
Tuổi trẻ chúng tôi tha thiết
Được Đảng chăm lo
Được cống hiến cho quê hương nhiều nhất
Nhưng tuổi trẻ chúng tôi
Không ít người đang lỡ thì, mai một.
Theo năm tháng cuộc đời
Ngoảnh lại nhìn, mình chưa làm được bao nhiêu
Bởi một lẽ chịu hẹp hòi, ích kỷ
Thanh niên chúng tôi thường nghĩ:
Bỏ công gieo cấy, ai quên gặt mùa màng
Mỗi vụ gieo trồng
Có phải đâu là lép cả?
Tuổi trẻ chúng tôi vẫn tự hào
Những trang sử vẻ vang dân tộc
Chúng tôi được học
Được thử thách nhiều trong chiến tranh
Chúng tôi nghĩ: Nguyễn Huệ - Quang Trung
Lứa tuổi hai mươi lập nên nhiều chiến công hiển hách.
Lẽ nào tuổi trẻ hôm nay thua thiệt
Có học hành, lại phải sống cầu an
Phải thu mình, xin hai chữ “bình yên”
Bởi lẽ đấu tranh – tránh đâu cho được?
Đồng chí không bằng đồng tiền
Bằng lòng vẫn hơn bằng cấp
Có ai thấu chăng
Và ai phải sửa?
Mỗi xuân về con càng thêm nhớ Bác
Lòng vẫn thầm mơ ước
Bác Hồ được sống đến hôm nay
Làm nắng mặt trời xua tan hết mây
Trừ những thói đời làm dân oán trách
Có mắt giả mù, có tai giả điếc
Thích nghe nịnh hót, ghét bỏ lời trung
Trấn áp đấu tranh, dập vùi khốn khổ
Cùng chí hướng sao bầy mưu chia rẽ?
Tham quyền cố vị
Sợ trẻ hơn già
Quên mất lời người xưa:
“Con hơn cha là nhà có phúc”
Thời buổi này,
Không thiếu người xông pha thuở trước
Nay say sưa trong cảnh giàu sang
Thoái hóa, bê tha khi dân nước gian nan?
Mùa xuân đất nước
Nhớ mãi Bác Hồ
Ta vẫn hằng mong lý tưởng của Người
Cho đất nước khải hoàn, mùa xuân mãi mãi.
Xuân Bính Dần
Phạm Thị Xuân Khải

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét