Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Vạt sáng lạ kỳ!

Đã  bao lần tôi tự hỏi: Tại sao không tắm mình trong miền sáng ấy???
Miền sáng, đúng hơn là khoảng sáng, là vạt sáng. Thứ ánh sáng diệu kỳ tôi may mắn được chứng kiến trong đời.
Một chuyện lạ lùng, lạ lùng như chính bản thân cuộc sống!
Và mọi thứ lý giải, hoặc do cha tôi- người thầy đầu tiên và kính mến nhất của tôi, hoặc do tôi tự kiếm tìm trong sách vở, trên Google... đến bây giờ đều chưa làm tôi thỏa mãn.Tôi vẫn luôn băn khoăn, thứ ánh sáng đó là gì?
Tôi đã cất giữ mãi, như một thứ của riêng, và thỉnh thoảng hồi tưởng lại, thêm một lần tự trách...
Rất lâu rồi, khi tôi còn là một con nhóc, khoảng 12, 13 tuổi...
Cái ngày rất xa xôi, bọn trẻ chúng tôi ngoài giờ học trên lớp, tuyệt đối không phải đi phụ đạo, học thêm buổi nào. Có bao nhiêu thời gian, lũ nhóc ấy giúp bố mẹ đủ thứ việc. Và lao động là một lẽ đương nhiên, với hết thảy bạn bè tôi thuở ấy.
Hái măng, lấy củi, chăn bò, cất vó tôm... Thích nhất là cất vó tôm, vào những chiều chạng vạng, hoặc sáng sớm, tôm nhảy tanh tách trong lòng vó, thảng hoặc nặng trĩu tay kéo, sũng sĩnh ước chừng quả cà pháo to, chao ôi là thích!
Lần ấy, có lẽ cũng vào một buổi thu như hôm nay, nhằm ngày nghỉ, tôi hẹn bạn đi cất vó sớm. Bình thường thì bạn vẫn qua nhà tôi gọi, nhưng hôm ấy...đặc biệt hơn mọi lần.
....Nhóc con là tôi thức dậy, mắt nhắm mắt mở quáng quàng vơ váo đồ nghề rồi mải mốt lên đường. Tôi không nghe thấy bạn gọi, lẽ nào nó quên? Thì tôi sang gọi vậy, dẫu ngược đường lắm lắm. Đứng mãi ở cổng nhà bạn, đáp lại tiếng gọi của tôi chỉ có ánh trăng nhạt nhòa, không gian mênh mang... và tiếng chó nhà bên tru tréo...
...Tôi lầm lũi bước, ánh sáng vằng vặc soi con đường mòn khi tỏ khi mờ, chân đất mát rượi bởi cỏ đẫm sương đêm, con đường đến bờ hồ dài lắm, dễ chừng đến dăm bảy cây số chứ chả chơi. Tôi bất chợt rùng mình vì trời mỗi lúc một tối, con đường rừng dẫu quen thuộc vẫn chứa đầy bí hiểm, tiếng bước chân mình mà lại nghe như  tiếng bước chân ai đằng sau vậy. Tuyệt nhiên không dám ngoảnh đầu nhìn lại, những bụi cây chăng đầy dây tơ hồng bên đường trông xa chẳng khác những bóng người... Lúc đó tôi mới biết mình đã thức dậy quá sớm, thấy ánh trăng lại tưởng trời sáng, và tôi học thêm được một bài học thực tế: trước bình mình, đất trời sẽ tối đi.
... Bãi đỗ của tôi là một lòng hẻm hồ Thác Bà, hai cánh rừng áp sát tạo thành đường vòng cung. Chúng tôi mới khám phá ra chỗ cất vó lý tưởng này, bởi chỗ lạ bao giờ cũng hứa hẹn nhiều tôm tép hơn những nơi thường cất quen.
... Tôi đã đặt xong mấy chục cái vó tôm xinh xinh của mình, và chờ đợi để cất mẻ đầu tiên. Lúc này trời đã tảng sáng, không còn cái vẻ huyễn hoặc của đêm tối để nhát những kẻ yếu bóng vía. Tôi đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, cánh rừng bên tay trái tôi mới bị đốt trọc, chỉ còn sót lại lác đác những bụi cây nứa nhỏ, than đốt còn dầy, rau má chưa kịp mọc, có một cây gỗ mục to tới năm sáu người ôm đổ dài từ đỉnh đồi tới chân đồi, hầu như chia quả đồi thành hai nửa. Còn phía bên kia vẫn là rừng xanh, thứ rừng xanh nguyên thủy hằn in trong ký ức.
...Tôi mê mải ngắm nhìn bình minh nơi rừng hoang thanh khiết, tận hưởng bầu không khí mát lành mà mãi đến sau này không tìm lại được ở đâu. Thế mà nhà văn Phạm Duy Nghĩa khi viết truyện về rừng, về hồ Thác Bà lại chứa đầy ma mị, rằng có dị nhân tài hoa chết gãy cổ vì cây đổ trong rừng và người ta vẫn thấy quầng đen hình con ma cụt đầu thoắt ẩn thoắt hiện lúc sáng sớm hay chiều buông, ai không quen chắc phải sợ chết khiếp!
...Cái mà tôi nhìn thấy, ban đầu là một vùng sáng, vùng sáng vàng đổ đều, chậm rãi và chẳng mấy lúc phủ đầy cả nửa quả đồi mênh mang đã bị khai hoang, bắt đầu từ cái cây đổ rất to về phía giáp cánh rừng trước mặt. Thứ ánh sáng lạ kỳ khiến tôi không dừng được sự tò mò của mình, chạy một mạch lên quả đồi ấy, đứng ngay phía giáp ranh cạnh cái cây bị đổ, cách vị trí vùng sáng chừng 1 mét. Trước mắt tôi, cả một không gian được phủ đầy ánh sáng, thứ ánh sáng vàng trong, đẹp đẽ vô ngần, nó không nhàn nhạt mơ hồ như ánh trăng, không sóng sánh như mật ong, tuyệt nhiên không phải là màu vàng nắng. Có những
chỗ ánh sáng không lấp tràn được, đó là  màu xanh của cây rừng, bụi nứa nhỏ còn sót lại, màu vàng chỉ lấp loáng trên màu xanh ấy. Tôi đã quan sát rất lâu, không nhìn thấy mặt trời, để khẳng định rằng thứ ánh sáng kia không phải là sản phẩm hồi quang của vầng dương.
Có điều lạ là chỉ một nửa cánh rừng được rót miền sáng ấy, còn một nửa từ cây gỗ mục ngăn chia kia trở vào là vẫn lặng im, đau đáu một màu đen xám. Và con nhóc là tôi đứng ngây như trời trồng trước hiện tượng thiên nhiên kỳ thú, và suy tính câu trả lời: là lân tinh đất, là lân quang, là....
Đã mấy lần tôi dợm chân định bước vào vùng sáng ấy, chỉ để giải đáp một thắc mắc: liệu người mình có nhuộm vàng như đám đất rừng củi khô kia không, hay giống màu xanh của lá, không tiếp nhận sắc màu??? Nhưng rồi tôi sợ, hình như có lần thầy giáo bảo, con người sẽ bị ảnh hưởng bởi tác động lý hóa của sự vật, hiện tượng...
Tôi cũng định giơ tay, một nửa cánh tay thôi cũng được, vào vùng sáng ấy, nhưng rồi...
Và vì những do dự ấy, mãi mãi tôi mất đi cơ hội, mãi mãi không có câu trả lời! Giận mình quá đi!
...Vạt sáng kỳ diệu ấy ở lại khá lâu, ước chừng 15, 20 phút rồi mờ dần. Tôi nhìn lên cánh rừng trước mặt, tiếp giáp với vùng đất vừa được phủ sáng, chợt nhận ra một vệt sáng vàng chạy dài trên đỉnh các ngọn cây thành hình vòng cung...
...Thế rồi tan loãng đi, trong bao nhiêu là ngẩn ngơ, trong bao nhiêu là tiếc nuối...
...Và cho đến hôm nay, tôi vẫn thao thức chờ đợi một lời lý giải, một câu trả lời...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét