Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Những điều em chưa nói, thầy ơi!

Hôm nay đã là 17/11 rồi. Tự nhiên lại nhớ về thầy của em. Người thầy thời em còn là sinh viên đại học. Người thầy đã viết " Kính tặng M." những vần thơ trong một tấm bưu thiếp hoa hồng vàng gửi tại phòng  Quản sinh khi em vừa từ nơi thực tập trở về, và chỉ còn ít tháng nữa là em ra trường. Thầy quyết định sẽ thôi không làm phiền em nữa, sau hơn 3 năm trời ... Thời gian trôi qua thật nhanh, và em thì vẫn nhớ những lời thơ thật buồn: " Chợt đi qua sao đã vội cách xa- Ai nỡ hát một bài ca dang dở- Mùa hoa bưởi nao lòng ai bỡ ngỡ- Đến chao nghiêng cả cánh chim chiều". Chưa bao giờ em thấy thầy làm thơ, chưa bao giờ em nghe thầy đọc thơ, thế mà sau cuối, em lại nhận được thơ của thầy. Em đã chờ thầy cả một buổi chiều dài, chỉ muốn được nói lời cảm ơn và xin lỗi. Chưa bao giờ em nói với thầy điều đó, ngay cả trước khi thầy trò mình chia xa mãi mãi, ngay cả khi thầy bảo em trước mặt người con gái lúc ấy thầy đã chọn( và sau này là phu nhân của thầy):" Những gì em nghe và em thấy, tất cả chưa là gì cả, mọi chuyện đều tùy thuộc ở em". Thầy còn nhớ không, một tuần sau khi chúng em ra trường, hôm anh Tuấn và Ngân từ Sơn La về Hà Nội, có rẽ vào thăm thầy. Họ gặp em đang chờ xe buýt ở bến Nứa. Thực tình lúc ấy, tự nhiên em cũng muốn đến thăm thầy, để một lần được biết nhà thầy, được chào mẹ thầy một câu. Nhưng rồi không ai mời, mà em thì không dám nói. Một năm sau, tình cờ gặp em ở quê, anh Tuấn bảo hôm ấy biết chuyện, thầy đã lấy xe chở anh ra bến Nứa, hai thầy trò vòng vèo một lúc lâu, mãi mà chẳng thấy em đâu cả. Rồi thầy và anh Tuấn ra Bờ Hồ, uống bia cả một buổi chiều, chẳng ai nói với ai...
Có một lần,  sau ba năm có dịp quay  về thăm trường cũ, em hỏi thăm cô và các em nhà thầy. Thầy bảo " Em đừng gọi thế! Có bao giờ tôi là thầy của em đâu". Một lần duy nhất thời sinh viên, em đã buột miệng gọi thầy là "anh" ngay trước mặt bạn bè, trước thầy và trước cả đồng nghiệp của thầy nữa. Em đã từng xấu hổ cả tuần sau đó. Thế mà thầy cứ làm như không có chuyện gì xảy ra. Cứ lặng lẽ quan tâm đến em, từng chút, từng chút một. Để rồi cuối cùng, thầy chia sẻ với bạn của em: "Chẳng lẽ ngần ấy ngày, ngần ấy tháng, M. không có chút cảm nhận gì sao?".
Em được biết chuyện này từ một cô giáo cũ, thầy gọi cô con gái đầu lòng là " rim" (dream). Cô giáo bảo đó là tên em đấy. Em không biết có phải đó là sự thực? dù sao thì em vẫn rất cảm ơn thầy! Em viết bài thơ này lâu rồi, từ lúc nghe câu chuyện của cô giáo cũ. Em cũng không dám gửi nó cho thầy. Em sẽ giữ nó vẹn nguyên trong ký ức, và xin phép thầy, một lần nữa, em được gọi thầy bằng" anh".
***Hãy nhớ mãi về nhau***
(Kính tặng Th.)
Em đã ngoài ba mươi
Cách xa anh cả một thời con gái
Thư không dám gửi
Điện thoại chẳng một lần
Vẫn nhớ về ngày xưa...
                ***
Cô con gái đầu lòng
Anh thân mật gọi" Rim"
Trong yêu thương trìu mến
Em vẫn luôn thật gần
                  ***
Chẳng có gì kỳ lạ đâu anh
Cuộc sống của em hôm nay đã khác xưa nhiều lắm
Em có bao nhiêu điều muốn nói
Chẳng thể tỏ cùng anh
                  ***
Chẳng có gì kỳ lạ đâu em
Ký ức xưa trong lành như nước suối
Tắm mát tâm hồn ta sau bao nỗi nhọc nhằn
Hãy mãi nhớ về nhau...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét