Hạ tần ngần trên nón trắng chênh chao
Thu đằm thắm dịu êm bên cánh võng
Mình biết nhau đã bao mùa mưa nắng
Ngỡ thật gần sao vẫn mãi xa xôi...
Giao mùa rồi nắng nhạt giữa chừng trời
Mây lơ lửng biếc xanh thời con gái
Trong gió thoảng hương xưa nào thức dậy
Ơi cốm xanh, hồng, thị, ổi... quê nhà
Hạ nồng nàn, thu vương vấn quanh ta
Kỳ diệu thế giữa bao điều bình dị
Cháy hết mình một mùa hoa phượng vĩ
Cúc đơm bông bừng sáng cả tâm hồn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét