Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Em bỏ chồng về ở với tôi không - Đồng Đức Bốn

Xa một ngày bằng triệu mùa đông 
Em bỏ chồng về ở với tôi không? 
Nỗi nhớ em cồn cào như biển 
Nơi em ở tôi đi và tôi đến 
Cho tháng ngày em sống bớt cô đơn 


Con muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn 
Mùi cỏ dại vẫn ven bờ nước đắng 
Tình của em như một tờ giấy trắng 
Mãi bây giờ tôi mới viết thành thơ 

Tình của em như lối rẽ bất ngờ 
Tôi đi đến trọn đời còn chưa biết 
Dẫu cho đến tận cùng cái chết 
Em bỏ chồng về ở với tôi không? 

Tôi không tin rằng trong bão giông 
Em cam chịu con tàu chết chìm trên sóng 
Và tôi tin rằng trong cát bỏng 
Em- Cây xương rồng vẫn hoa 

Em ở gần tôi lại ở xa 
Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất 
Và tôi tin tình em là có thật 
Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ 

Và niềm vui có khi đến bất ngờ 
Tôi lại hát ru em ngủ 
Nhà của em ở giữa phường Trung Tự 
Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi 

Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi 
Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm 
Và tôi tin một ngày gần lắm 
Em bỏ chồng về ở với tôi không?  

                     (Đồng Đức Bốn)
                 
                       *
                 *            *


Không hiểu tại sao, tôi lại ám ảnh về bài thơ này của thi nhân đến vậy?

Còn nhớ, một đồng nghiệp nam vô tình đọc được bài thơ lưu trong máy tính của tôi, rất lâu rồi, đã lặng lẽ nhắn tin cho cô người yêu cũ:
 "Xa một ngày bằng triệu mùa đông
Em bỏ chồng về ở với tôi không?"

Hóa ra, đời còn khối kẻ "hạnh ngộ tương thông" như thế!

Tình yêu của "tôi" với "em" mới mãnh liệt, dũng cảm  làm sao...Nó bất chấp cả thực tế cay nghiệt rằng "em" đã có chồng, nó cũng quả quyết rằng "tôi" yêu "em" nhiều lắm, những rào cản từ luân thường đạo lý, từ hôn nhân ... cũng chẳng làm nguôi vơi nỗi nhớ "em" trong "tôi", tình yêu "em" trong "tôi"!

Hẳn nhiên, đó không phải là thứ "ái tình chớp nhoáng", tình yêu của "tôi" với "em" có cội nguồn từ sự sẻ chia, từ niềm mong mỏi mang đến cho em hạnh phúc, trong hoàn cảnh em phải oằn mình chống chọi với nỗi "cô đơn", với "bão giông" từ con thuyền nhân duyên không may mắn của mình. Và, với niềm tin tưởng, trân trọng "em" tuyệt đối, "tôi" thiết tha đề nghị: " Em bỏ chồng về ở với tôi không?". Bản lĩnh nhường ấy mà cũng nhân hậu nhường ấy. Quyết định là ở em!
Cặp đại từ :"Tôi - Em" cho ta thấy mối quan hệ của họ vừa gần gũi vừa xa xôi, vừa đằm thắm vừa đầy ngăn cách, dẫu trái tim  tôi  "đập về nơi em nhiều nhất", và tình em - trong cảm nhận của tôi - trong sáng và "có thật". Thay vì bị lên án, cuộc tình này đáng trân trọng xiết bao!

Và "em", người đàn bà bất hạnh trong hôn nhân nọ, dẫu không "bỏ chồng về ở với tôi" cũng sẽ thấy có thêm niềm tin, nghị lực và sự nâng đỡ về tâm hồn để bước tiếp trong cơn giông bão, để "Cỏ  nát rồi cỏ mới lại sinh sôi - 
Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm " như điều  người đàn ông mạnh mẽ, bao dung trong bài thơ chia sẻ.

Giản dị và chân thành, lời thơ tự sự giãi bày một cảnh ngộ, một tình yêu éo le mà tha thiết, để giăng mắc, neo đậu trong ta một... niềm tin!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét