Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Entry cho bé!



      

   ( Xin chia buồn với gia đình Mr.Quang với tất cả tấm lòng)
    Cô không ngủ được, bé ạ. Lâu lâu rồi, cô từ bỏ thói quen lên mạng, lang thang blog vào mỗi tối... Dạo này, mọi người lục tục xây nhà mới, còn cô vẫn bình chân như vại. Kệ thôi, cô thấy mình dường như chẳng còn mấy mặn mà với nông sâu cảm xúc, với đen trắng cuộc đời, với vui buồn muôn thuở...
   Thế mà giờ này, cô vẫn thao thức mãi... Cũng như trước hôm bé chào đời, cô đã mấy lần tỉnh giấc trong đêm lạnh...Bé ơi!
   Chỉ còn 04 ngày nữa, bé tròn một tháng tuổi... Cuộc đời với bé, ngắn ngủi quá đi thôi!
   Tạo hóa trêu ngươi, cho bé hình hài mà không cho đủ đầy cuộc sống; cho bé ông bà, cha mẹ, anh em mà không cho sớm hôm gần gụi yêu thương; cho bé cập bến cuộc đời rồi lặng lẽ rời xa trong bao nhiêu tiếc nuối...
  Cô đã lặng người khi nhận tin của bé... Chiều qua, trời trở lạnh. Tối, mưa không ngừng rơi. Đêm hun hút thở dài...
  Cô nhớ đã từng đọc một cuốn sách viết về sự đầu thai trở lại của một tác giả là bác sĩ, tiến sĩ y khoa, giám đốc một bệnh viện nhi ở Hoa Kỳ. Cô biết bé đang còn ở đâu đó, với sự trong sáng thánh thiện tuyệt đối, đang dõi theo những người thân yêu nhất... Hình như cô thấy bé đang mỉm cười, nụ cười của thiên thần nhỏ. Bé ơi!
 Những ngày qua, bé đã được chờ đợi, được yêu thương và mãi mãi, bé vẫn được yêu thương như thế... Bé cũng rất cố gắng rồi, đúng không? Bé sẽ trở lại nhé, cô luôn tin như thế!
Bé sẽ được an lành nơi cực lạc! Biết thế rồi, mà sao lòng vẫn ngậm ngùi hả bé?
 Thế là thôi... Thế là thôi...
Chiều nay bé đã về trời... còn đâu!
Xót lòng... cha mẹ đớn đau
Bà con cô bác lặng câu nguyện cầu
Cuộc đời sao lắm bể dâu
Không duyên trần thế...âu sầu ...mất con
Đón con... lòng dạ héo mòn
Thê lương phủ kín suốt con đường dài
Phận sao mỏng thế... con ơi
Gót hồng nhẹ bước về nơi xa nào?
Ngửa đầu than gọi trời cao
Có nghe thấy tiếng lệ trào... đêm nay!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét