Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Lời tạ từ trường cũ

Đã 16 năm rồi, tôi xa rời nơi ấy... trong nuối tiếc của bao người, trong cả sự không ngờ của chính tôi. Có phải là số phận đẩy đưa để tôi trở về quê ngoại, để chiều 30 tết được thay mẹ thắp nén hương lên phần mộ ông bà tiên tổ, lặng lẽ gửi lời tri ân vào cõi vô cùng... Chợt nghe giai điệu da diết một nhạc phẩm trữ tình khá mới của Phó Đức Phương:" Chẳng thấy em đâu hỡi người yêu dấu...", bỗng thức dậy nỗi nhớ cha nhớ mẹ, nhớ anh chị em ruột thịt, tuổi thơ xưa khắc khoải hiện về... Và ngôi trường ấy tôi đã có bao nhiêu kỷ niệm, dẫu thời gian gắn bó chưa tính đủ bằng năm... Mỗi lần tôi trở về, bao giờ cũng được đón tiếp thân tình như thể người thân, khiến tôi càng thấy mình có lỗi...
Mùa xuân năm nào, tôi dứt áo ra đi... Mùa xuân năm nào, chỉ những câu thơ ở lại... Thế mà đất và người vẫn nhớ, vẫn mong... 

Em trở về tạ lỗi với trường xưa
Dẫu ngắn ngủi khoảng thời gian gần gũi
Dẫu chia xa với thật nhiều tiếc nuối
Và mãi ngập ngừng...Em có muốn thế đâu

Em xin người hãy hiểu cho nhau
Một chút khát khao khoảng trời mơ ước
Ngọn gió nhỏ lang thang ngoài cồn cát
Một lá thuyền xuôi ngược với dòng sông

Em đã từng gắn bó với mênh mông
Sông nước cỏ cây một vùng đất lạ
Em đã nghe xôn xao trong nắng hạ
Tiếng nói cười đôi mắt học trò ơi

Em nhận ra người mỗi sớm tinh khôi
Sương mỏng mảnh níu chân người xuống núi
và mỗi đêm trăng xa vời vợi
Lại nghe sóng thầm thì: hòn đá thần kia...

Đến bây giờ em đã biết hết đâu
Những tên núi tên làng, những người quen người lạ
Những hang dơi chưa một lần được tới
Những câu chuyện thần kỳ theo mãi bước chân nhau

Còn lại một điều rất đỗi thương yêu
Khó cất thành lời khó tìm câu trao gửi
Nhưng em biết người không giận dỗi
Bởi mọi ân tình em vẫn khắc ghi

Xuân đang về ríu ran trên ngọn cây
Là tiếng chim ca đất trời thay áo mới
Ở phương xa em vẫn luôn gần gũi
Cảm Nhân ơi, Người đã hóa tâm hồn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét